Từ bỏ thói quen viết blog ở tuổi 20, sau gần một thập kỷ và hai đứa con nhỏ, mình quay lại để viết
Hành trình viết blog của mình bắt đầu từ năm 20 tuổi
Năm 20 tuổi, mình tạo blog đầu tiên và viết gần như mỗi ngày. Đó là nơi mình ghi lại công việc đầu tiên, những thất bại đầu đời, những cảm xúc còn chưa đủ từ để gọi tên. Lúc đó, viết blog với mình là một phần tự nhiên của cuộc sống – không cần mục tiêu, không cần kế hoạch. Chỉ cần được viết. Không quan tâm ai đọc. Không để ý có bao nhiêu lượt view.
Đơn giản là để hiểu chính mình.
Vì sao mình ngừng viết blog?
Mình không ngừng hẳn. Blog vẫn ở đó. Chỉ là mình không còn đủ năng lượng để chạm vào nó nữa. Cuộc sống bắt đầu thay đổi. Mình làm vợ. Làm mẹ. Làm đủ vai trò.Có những ngày, mình không còn biết hôm nay là thứ mấy. Nói gì đến viết?Gần 30 tuổi, mình mở lại blog cũ. Giao diện vẫn vậy. Không gian quen thuộc. Chỉ khác là mình đã không còn là người cũ. Giờ đây, mình là mẹ của hai đứa trẻ. Đã trải qua vài lần chuyển nhà, những kế hoạch bỏ dở, nhiều đêm thức trắng.
Và rất nhiều suy nghĩ không thể giải thích thành lời. Lần này, mình muốn viết lại – nhưng không vì “thích” hay vì “rảnh”.
Mà vì mình cần. Mình cần một chốn nhỏ:
– Để không bị cuốn trôi trong những vai trò không tên
– Để được chậm lại
– Để lưu giữ những điều nhỏ xíu, dễ thương, vụn vặt mà đáng quý trong đời sống mỗi ngày
Trong thời đại mọi người quay video, chạy trend, voiceover, filter, reel… Mình chọn viết blog. Vì viết là nơi mình tua lại được cuộc sống từng khoảnh khắc. Không cần ánh đèn. Không cần chỉnh sửa. Không cần phải hoàn hảo.
Chỉ cần thật. Viết là cách mình hiện diện. Không ồn ào – nhưng đủ đầy. Mình biết rõ: viết blog bây giờ không còn là “trend”.
Nhưng mình không cần viral. Mình cần thật lòng – và ở giai đoạn này của cuộc sống, thật lòng là điều quý giá nhất. Mình không đặt mục tiêu cao siêu. Chỉ cần mỗi tuần một bài viết – về điều gì đó thật. Chuyện làm mẹ. Chuyện làm vợ. Chuyện đời. Không hoàn hảo, nhưng không né tránh.
Loan & Her Daily Stories?
Không phải blog dạy bạn điều gì. Chỉ là nơi mình ngồi xuống mỗi tuần, để sống chậm lại.Ghi lại hành trình. Kể lại cảm xúc.Và nếu bạn vô tình ghé ngang, có thể bạn sẽ thấy mình đâu đó trong những đoạn chữ này.
Nếu bạn chọn đọc blog, thay vì lướt reel – thì xin chào.
Mình cũng đang chọn điều đó.
Tuần sau, mình sẽ lại viết tiếp.
Loan.