Buổi sáng hôm nay, sau khi ngồi vào bàn làm việc, mình không bắt đầu làm việc ngay mà ngồi lặng lẽ một lúc lâu trên ghế và tự hỏi: Tôi hiện tại là ai?
Câu trả lời không còn dài dòng. Tôi hiện tại không hoàn hảo, không chạy đua, không vội vàng chỉ đơn giản là một người phụ nữ gần 30, mẹ của hai đứa trẻ, một người vợ và là một người đang học cách yêu thương bản thân mình một cách sâu sắc nhất.
Đi tìm nội lực của mình.
Ngày trước, mình hay nhìn vào bên ngoài để xác định giá trị bản thân: ai đang khen mình? ai công nhận mình? ai đọc bài mình viết? ai yêu thương mình? Nhưng rồi có những ngày, mình không còn nhận được điều đó và không thấy vui.
Cho đến khi trong một khoảnh khắc mình nhận ra: “Nếu không có ai đọc, nếu không ai khen, mình có vẫn yêu chính mình không?” Và câu trả lời dù buồn nhưng thật là: “Không chắc.”
Chính sự thật đó khiến mình quyết tâm học cách đi tìm nội lực của mình. Mình là đứa cực kỳ thích độc thoại nội tâm. Có đôi khi tự đối diện với nỗi buồn mà không cần tìm lời an ủi. Biết rằng mọi cung bậc cảm xúc đều đáng trân trọng.
Yêu bản thân: Không phải là nuông chiều, mà là trân quý
Yêu bản thân với mình bây giờ không phải là shopping, spa, hay mua quần áo đẹp. Yêu bản thân là đặt tay lên tim và hỏi: “Mình thấy thế nào” Và mình dám từ chối một cuộc hẹn nếu mình thấy mệt. Là ngủ một giấc ngon thay vì cuộn mình trong mạng xã hội.
Khoa học thần kinh đã chỉ ra: não bộ chúng ta tiết ra nhiều dopamine và oxytocin hơn khi ta thực sự quan tâm chăm sóc bản thân một cách chủ động. Một hành động nhỏ như uống đủ nước, thở sâu, hay massage nhẹ nhàng cũng có thể khiến hệ thần kinh được điều chỉnh lại theo hướng tích cực.
Đơn giản hơn: Bỏ bớt đi để còn lại cái thật
Tôi của hiện tại yêu sự đơn giản. Đơn giản trong cách ăn mặc, đơn giản trong cách sống, và đơn giản cả trong những mối quan hệ. Không cần phức tạp hóa mọi chuyện. Một ngày có thể chỉ quanh quẩn với việc cho con ăn, đọc vài trang sách, nấu một bữa cơm tử tế thế là đủ.
Mình nhận ra rằng, càng ít vật chất, càng ít mối lo không cần thiết, thì đầu óc càng nhẹ. Đơn giản giúp mình thở dễ hơn.
Thuận theo tự nhiên: Nhẹ nhàng đón nhận
Trước đây, mình từng căng lên để kiểm soát mọi thứ: con phải ăn theo giờ, ngủ đúng giấc; công việc phải hoàn thành đúng deadline; mọi thứ quanh nhà phải ngăn nắp tuyệt đối. Nhưng hiện tại, mình học cách thuận theo tự nhiên hơn.
Con có hôm không ăn, không sao. Mình mệt không dọn kịp nhà, không sao. Có khi deadline lùi lại cũng không sao. Quan trọng nhất là thái độ mình mang theo mỗi ngày: đón nhận, không kháng cự.
Triết lý phương Đông dạy “Vô vi nhi vô bất vi”. “Không làm mà không gì là không làm được”. Khi mình thuận theo tự nhiên, mọi thứ cũng trở nên trơn tru hơn. Mình không kiệt sức mà vẫn hoàn thành việc.
Biết đủ: Một bài học lớn nhất của mình
“Biết đủ” có lẽ là bài học khó nhất nhưng cũng là thứ khiến tôi hiện tại cảm thấy tự do nhất.
Biết đủ không có nghĩa là bằng lòng một cách thụ động. Biết đủ là biết mình cần gì thật sự và hạnh phúc với những điều đó.
Ví dụ: mình từng nghĩ cần một căn nhà rộng hơn, nhiều đồ hơn, nhiều tiền hơn mới là đủ. Nhưng hiện tại, nhìn hai đứa nhỏ ngủ ngon trong căn phòng nhỏ, bếp ấm, mình thấy lòng đủ đầy.
Một ngày của tôi hiện tại
Sáng: thức dậy cùng hai đứa nhỏ. Chuẩn bị bữa sáng. Cười cùng con khi nhìn ánh nắng chiếu qua rèm cửa.
Trưa: con ngủ, tranh thủ đọc vài trang sách, hoặc pha một tách trà. Không điện thoại, không email, chỉ mình và yên lặng.
Chiều: nấu ăn, trò chuyện với chồng. Những câu chuyện vụn vặt, không quan trọng, nhưng kết nối.
Tối: viết vài dòng nhật ký. Không cần viết hay chỉ cần viết thật.
Tôi hiện tại không hoàn hảo nhưng an yên
Tôi của hiện tại không còn tìm kiếm “hạnh phúc” như một thành tích. Tôi chỉ cần cảm thấy mình đang sống thật. Tôi không cần bận rộn để thấy có giá trị. Tôi không cần thành công để cảm thấy tự hào. Tôi chỉ cần mỗi ngày thức dậy, được là chính mình sâu sắc, yêu bản thân, đơn giản, thuận theo tự nhiên và biết đủ.
Nếu bạn đọc đến đây, có lẽ bạn cũng đang tìm một nhịp sống nhẹ hơn, chậm hơn và an yên hơn.
Chúng ta có thể không hoàn hảo nhưng vẫn luôn xứng đáng được yêu thương. Trước hết là từ chính mình.
Loan.