Thực mà nói con người về bản chất là những sinh vật cực kì nhạy cảm. Chúng ta khác với trí tuệ nhân tạo AI bởi chúng ta có tình yêu thương và cảm xúc. Mọi thứ chúng ta tiếp xúc điều thông qua cảm xúc. Khi sinh ra chúng ta được cài sẵn với một tần số là yêu thương.
Nhưng khi đấy chúng ta chẳng gắn cho nó một khái niệm yêu thương gì cả, ta chỉ cứ sống trong tình yêu mà thôi. Chính vì có những bản thể cảm xúc này mà một đứa trẻ khi thừng chấp nhận chơi đùa với một số người, trong khi thẳng thừng xa lánh một số người khác. Khi chúng không cảm thấy thoải mái khi ở bên ai đó, chúng sẽ chối bỏ người đó, mặc dù chúng chẳng hiểu yêu thương là gì, nhưng chúng có thể cảm nhận được cảm xúc mà người kia đang phóng ra. Thế là chúng nghe theo bản năng của mình “ Hãy tránh xa” người đó.
Chúng học cảm nhận tình cảm qua năng lượng cảm xúc trong gia đình. Khi cha mẹ thường xuyên cãi cọ, trong gia đình xảy ra bất hòa, coi thường, dối trá, chúng ta sẽ học để trở thành một người giống như họ về mặt cảm xúc. Chính vì thế mọi người sẽ có phản ứng khác nhau, kể cả khi cha mẹ có dậy con trẻ đừng nói dối, đừng cư xử như họ, thì năng lượng cảm xúc từ cha mẹ vẫn ảnh hường lên trẻ, và chúng nhìn nhận thế giới tương tự như cha mẹ mình.
Khi nhìn những đứa trẻ, ta sẽ hiểu tình yêu chân thật và sự tự do đã bị hủy hoại như thế nào. Hãy tưởng tượng xem có một đứa trẻ ba tuổi đang chạy chơi trong công viên. Mẹ bé ngồi nhìn con chơi và lo lắng con sẽ té ngã và tự làm đau mình. Tới một lúc, người mẹ muốn cậu bé dừng lại, nhưng cậu bé nghĩ rằng mẹ chuẩn bị chơi với mình, nên càng chạy nhanh hơn để ôm mẹ… Nhiều xe qua lại đường, khiến người mẹ càng sợ hãi. Cuối cùng cô cũng bắt được đứa bé. Câu bé đang nghĩ mẹ sẽ chơi với mình nhưng thay vào đó lại bị mẹ phát một cái vào mông. Bộp! đấy là một cú sốc. Niếm vui sướng hạnh phúc của đứa bé chính là cách thể hiện tình yêu của nó, và nó vẫn không thể hiểu lý do tại sao mẹ nó lại hành xử như vậy. Dần dần qua thời gian sẽ làm mai một đi tình yêu thương. Chúng vẫn chưa hiểu ngôn từ nhưng chúng vẫn có thể đặt câu hỏi: “ Tại sao” ?
Chạy nhảy và vui đùa một cách hồn nhiên vô tư, nhưng giờ nó không còn an toàn nữa, bởi vì ba mẹ sẽ phạt mỗi khi bày tỏ tình yêu thương với họ, và nó không còn được làm nhưng điều mình muốn nữa. Nếu nó làm những điều nó muốn, bố mẹ nó sẽ bảo nó là một đứa trẻ hư, và điều đó khiến nó buồn. Và nó hiểu rằng nó đang bị phạt.
Vì thế hệ thống giáo dục thưởng và phạt có phải là sự công bằng hay bất công. Cảm giác bị đối xử bất công nó giống như một con dao hai lưỡi khía vết thương cảm xúc bên trong bạn. Thế rồi bạn sẽ tìm cách phản ứng lại những bất công. Chính vì lúc này bạn lại tiếp tục khía thêm một vết thương mới nữa, lúc này phần ngây thơ trong sáng đã mất đi.
Phản ứng của bạn có thể là sợ hãi, hoặc giận dữ, trở nên khép kín hơn, hoặc sẽ khóc lóc. Nhận thức này tạo ra một vết thương sâu hoắm trong tâm trí bạn. Trước sự kiện này, tâm trí bạn hoàn toàn khỏe mạnh, bạn hoàn toàn ngây thơ. Sau sự kiện này ý chí của bạn sẽ tạo ra một thứ gọi là kinh nghiêm. Vậy là bạn sẽ học ra một phản ứng dành cho riêng mình, bạn giữ lại cái cảm giác đó, và thay đổi cách sống của bạn. Bạn sẽ thấy mình nhận được sự bấy công từ ba mẹ, trường học, xã hội… Với nỗi sợ hãi nãy sinh ra từ sự bất công bạn học thêm được cách bảo vệ bản thân mình, nhưng không phải cách bạn biết trước đây khi còn là đứa trẻ nữa. Những điều này qua năm tháng sẽ tích tụ lại, rồi bắt đầu một ngày tâm trí sẽ phản ứng lại về cuộc sống của mình, bạn bắt đầu lo lắng về tương lai, vì bạn không muốn những cảm giác tồi tệ bất công mà bạn đã trải qua bị lặp lại.
Chúng ta cùng từng có những trải nghiệm được công nhân, như khi ba mẹ đối xử dịu dàng với mình, và cả nhà sống hòa thuận. Chúng ta muốn hòa thuận, nhưng lại không biết làm thế nào để hòa thuận. Mỗi lần ba mẹ cãi nhau chúng ta lại nghĩ mình là nguyên nhân dẫn đến các sự kiện xảy ra xung quanh chúng ta.
Cứ dần dần như vậy, ta đánh mất đi sự ngây thơ, bắt đầu hờn ghét, và không còn tha thứ nữa. Qua thời gian, những sự kiện tương tự cho chúng ta thấy rằng cư xử với những gì vốn có, những cái hồn nhiên thơ ngây không an toàn. Tất nhiên, mỗi người sẽ ở mức độ nặng nhẹ khác nhau, tùy thuộc vào trí tuệ và giáo dục với nhiều yếu tố khác nữa.
Xuất phát việc ngại ngùng: “ Ôi, mình xấu hổ lắm” là kết cục của những sự bất công, biểu hiện là sự sợ hãi, sợ thể hiện bản thân. Bạn cứ nghĩ mình không thể nhảy, không thể hát, không thể nói trước đám đông đấy chỉ là bản năng bên trong bạn bị ức chế mà thôi, Cảm giác tội lỗi và phán xét chính mình cũng từ đây xuất phát kéo bạn lại và bạn không còn là chính bạn nữa.
Khi bạn hiểu được cốt lõi của vấn đề bạn sẽ hiểu lý do tại sau các mối quan hệ lại xảy ra mâu thuẫn, Ta cố gắng thỏa mãn cha mẹ, thầy cô,…. Những hình ảnh hoàn mỹ mà chúng ta được gieo vào đầu để thỏa mãn bố mẹ, ông bà, thầy cô, đức Cha, tôn giáo… nó chẳng hề liên quan gì đến chúng ta. Đấy hoàn toàn từ góc nhìn của họ, thế nên ta sẽ không bao giờ hoàn hảo với ta. Hình tượng hoàn hảo mà ta nghĩ là đúng và cố gắng làm mọi thứ cho nó đúng với những gì họ vẽ là những giấc mơ của riêng họ, chẳng hề liên quan đến chúng ta. Vậy mà hầu hết chúng ta bị mắc kẹt trong bức tranh đấy, chấp nhận và coi nó là tốt nhất? Đó là lời nói dối cho bản thân mà chúng ta tin vào nhưng nó không bao giờ là hoàn hảo cả. Biết vậy rồi nên tha thứ cho bản thân nếu trót có một khuyết điểm nào đấy.
Hình tượng kia làm thay đổi cách ta ước mơ, khiến ta học cách chối bỏ bản thân. Nếu cứ chiếu mình trên gương nhãn cầu của người khác, ta sẽ thấy mình không bao giờ đủ tốt, đủ đúng, đủ sạch sẽ, đủ mạnh khỏe… Sẽ luôn có một thứ gì đấy mâu thuẫn bến trong ta không chấp nhận. Chính vì thế ta luôn đưa ra lý do chối bỏ nhân tính của mình, cũng chính vì thế mà ta nghĩ là không bao giờ xứng đáng có được hạnh phúc, chính vì nó mà giằng xé, dày vò bản thân. Cũng vì bức tranh mà được người khác cho là đẹp rồi ngược đãi chính mình. Thế chẳng khác nào địa ngục mà chúng ta vô tình chẳng nhận ra.
Không phải chết đi mới thấy địa ngục, địa ngục là hiện tại chứ có xa xôi. Càng lún sâu vào đau khổ, càng dày vò, phán xét chính mình thì đã chạm đáy của địa ngục rồi.Vậy nên bạn đặt giới hạn ngưỡng ngược đãi tối đa mà bản thân nghĩ có thể chấp nhận được, thế nhưng không ai trên đời này được quyền đối xử tệ với bạn hơn chính bạn.
Thế đấy, cuộc sống mang lại cho bạn chính xác những gì bạn cần, nếu bạn biết bạn cần gì. Sai lầm là một món quà. Mở quà ra và nhìn ngắm cái đúng-sai, xấu tốt, chấp nhận nó, để lấy đó là bài học chấp nhận bản thân để thoát khỏi mớ hỗn độn.
1 comment
[…] Review sách Bậc Thầy Của Tình Yêu Cùng nhìn lại 2019 – Vài điều dặn… Còn đâu những ngây thơ Làm thế nào để biết bản thân cần… Đừng thay đổi quyết định của […]