Khoảnh khắc này chợt nhận ra rằng có những nỗi đau thấu tận tâm can, những chuyện xảy ra tưởng chừng như là mọi thứ sụp đổ, nó vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng nó không phải để sợ, cũng chẳng phải để bỏ cuộc rồi oán trách cuộc đời, mà nó là hành trang là bài học kinh nghiệm để trước hết cho ta tin tưởng vào bản thân, vì khi bước chân ra khỏi biến cố là đôi chân vững trãi hơn.
Vài năm trước đây tôi từng nghĩ thanh xuân rất tươi sáng, chỉ cần cứ sống hết mình với ước mơ, hết mình với tình yêu, hết mình với mục tiêu, rồi đặt bản thân mình so sánh với người khác. Nhưng hóa ra sự tươi sáng của mỗi người lại khác nhau. Mỗi người là một cá thể riêng biết thế nên họ sẽ có cách tỏa sáng theo chất riêng của họ, dù là tận cùng của nỗi đau hay đắm chìm trong viên mãn hạnh phúc, dù đó là ước mơ, là đam mê. Chúng ta chẳng thể nào quyết định những điều tốt đẹp cho ai ngoài chính họ. Thế nên chẳng ai biết hạnh phúc của mình ngoài chính mình.
Nếu tiền, nhà đẹp, xe đẹp, những túi xách hàng hiệu, danh vọng, sự nghiệp là thứ khiến bạn khao khát thì cứ lao đầu vào đi, sao lại cứ phải sợ người đời nói dăm ba câu mà đánh mất đi ước mơ của bạn.
Nếu một gia đình và những đứa trẻ là điều khiến bạn cảm thấy an toàn và hạnh phúc, thì cứ yêu đi, có đau khổ có vấp ngã thì mới trưởng thành hà cớ gì vì một người mà bỏ lỡ hạnh phúc đời mình. Chẳng ai có thể tìm cho mình một người hoàn hảo để yêu, mà hãy yêu nhau theo cách hoàn hảo nhất.
Chẳng thể nào nói rằng thanh xuân là một một đoạn đường bằng phẳng, ta có nhiều nỗi lo, nhiều nỗi đau, thậm chí bỏ lỡ đánh mất một vài điều. Cơ mà thế thì đã làm sao, thời gian vậy trôi, cuộc đời vẫn tiếp diễn, ta sẽ ở lại và bỏ xa nếu chỉ đứng nhìn kí ức rồi ôm chọn vết thương mà biến cố cuộc đời gây ra.
Hãy sống trọn khoảnh khắc, biết ơn những gì đang có, chấp nhận rằng ta sinh ra trong cuộc đời này để đón nhận những đều hạnh phúc từ những tổn thương.
1:00 [26.09.2019]
#blog #NguyenHongLoan
[NguyenHongLoan]